Những Lúc Thật Buồn

In

Phạm Văn Nga

 

Những lúc thật buồn tôi muốn về bên mẹ,

Như chú gà con phạm tội chẳng vâng lời,

Vì đắm say trong đấu đá với đời,

Nên hoảng hôt trước trùng trùng sóng dữ,


Những lúc thật buồn muốn lần trang sách cũ,

Để nghe lòng thức dậy những ngày xưa,

Những ngày một mình dạo phố trong mưa,

Lòng đầy ước mơ nên lòng luôn mới,


Và có khi thật buồn đứng đợi,

Dáng ai đi trắng quá một phương trời!

Dáng ai đi xao động cả hồn tôi,

Nhớ tuổi trẻ một thời đầy lãng mạn,


Những lúc thật buồn tôi khuyên mình chớ nản,

Sẽ thấy quanh đây ăm ắp những thân tình,

Sẽ thấy ấm môi ly cafê một mình,

Sau những rã riêng bồn bề óc não…


Những lúc thật buồn tôi tìm về lẽ Đạo,

Con đường nào ngồi hát Tĩnh Tâm Ca?

Con đường nào mây trắng cuộn ngàn hoa?

Tôi như kẻ xa quê tìm về cố xứ,


Dẫu đi mại trên đường xa lữ thứ

lại muốn về như một chú gà con…


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: