Dậy Đi Chú Tiểu

In

Thiền Sư Nhất Hạnh

Tiếng gì giục giã đêm sương
Trăng khuya tỉnh giấc trong vườn lạnh tanh
Mịt mờ sương bạc vây quanh
Tiếng chim gióng một trên cành cây cao
Trời khuya vắng bóng ngàn sao
Sông ngân hà lạc phương nào biết không ?
Lặng nghe, tiếng dế não nùng
Mọi loài say cả giấc nồng thê lương...

Dậy đi chú tiểu, dộng chuông,
Cho hồn vơi bớt nỗi buồn mênh mông
Cho mau lên ! rạng trời đông
Cho ngân dìu dặt ở lòng muôn sao
Dậy đi thôi, hỡi trời cao
Trăng mây lẳng lặng phương nào lắng nghe
Tiếng chuông thức tỉnh nguồn mê
Gọi hồn tử sĩ nặng thề trong sương

Trời hôm nay nhạt sắc hương
Còn chờ ở chú mở đường bình minh
Dậy đi thôi, tiếng chuông linh
Chú khua lên, với giọng kinh ngạt ngào
Khua lên cho lá lao xao
Và trăng khuya nhạt bớt màu u vương
Dậy thôi, chú tiểu, dộng chuông
Cho hồn vơi bớt nỗi buồn mênh mông .


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: