NGÀY CỨU TRỢ LŨ LỤT THỨ HAI CỦA PHÁI ĐOÀN VĨNH MINH TỰ VIỆN.

In

Vĩnh Minh Tự Viện

Thức dậy sau một đêm ngủ say, mở mắt ra, bầu trời Hương Khê vẫn chìm trong mưa bão. Mưa như cố chứng minh cho người dân Đà Lạt thấy mưa Đà Lạt không nghĩa lý gì đâu! Ăn sáng xong, lên xe và đi mua áo mưa. Sáng nay (8/11/2016), phái đoàn Vĩnh Minh đi đến xã Hoà Hải thuộc huyện Hương Khê, sát biên giới Việt Lào. Hẹn với xe tải chở chăn mền và mì gói tại đường mòn Hồ Chí Minh. 7h30, phái đoàn tiến vào xã Hoà Hải, băng qua cánh đồng dẫn vào Uỷ ban xã, nước lên lấp xấp mép đường. Bác tài xế xe lầm rầm: "Nhanh lên không thôi nước lên là kẹt lại, xe không ra được". Khi vào đến Uỷ ban xã, người dân Hoà Hải đã đội áo mưa đứng chờ đầy trước sân đón đoàn. Sau khi chị Huyền bí thư xã phát biểu chào đón đoàn và thay mặt bà con nói lời cảm ơn, việc phát quà bắt đầu. Trong các đoàn đến phát quà, theo phát biểu của người dân ở đây, phần quà của phái đoàn Vĩnh Minh được mọi người thích thú nhất, nhờ quà của đoàn có một cái chăn rất đẹp và giá trị, bắt mắt. Một chị gái tươi cười nói: "Em nghe các Thầy nói phần quà có một cái mền, em chẳng hiểu là cái gì, giờ em mới biết. Ở đây chúng em không gọi là Mền mà gọi là Chăn cơ. Gia đình em mơ ước một chiếc chăn để đắp trong mùa rét nhưng chưa có tiền mua, hôm nay nhà chùa cho chúng em cái chăn quá đẹp. Nó không chỉ là quà từ thiện mà là món quà tinh thần ý nghĩa". Một cụ già cười móm mém: "Ở đây là xóm Đạo mà nhà chùa không phân biệt, đến cho quà giúp đỡ bà con, vui lắm ạ!" Đúng là cái giọng miền quê Hà Tĩnh nặng trịch trịch. Chúng tôi phải căng lỗ tai ra mới nghe được cụ nói gì. Sau khi phát quà xong, phái đoàn bắt đầu đến thăm những gia đình khó khăn và trao những phần quà đặc biệt. Đường vào các ngôi nhà nước đã bắt đầu ngập sâu. Có nhà phải đi đường vòng, có nhà phải leo rào vì ngõ chính không vào được. Tuy cực mà vui, vì đến tận nhà bà con mới thấy hết được nỗi cơ cực của họ. Những cụ già neo đơn, những người bị bệnh ung thư, bán thân bất toại. Đặc biệt là một cậu bé bị chất độc màu da cam, 18 tuổi mà y như 5, 6 tuổi, thân hình dị dạng trông thật đáng thương. Chúng tôi mượn xe máy đèo một xe hai ba người để cả đoàn đều được đi thăm, nhưng có khi đến trước ngõ nhà rồi mà vẫn không vào được vì đường quá sình lầy, cán bộ xã đành phải nhận quà thay cho những hộ này để chuyển vào sau, rút bớt thời gian của đoàn. Phát quà chưa xong thì phái đoàn nhận được tin không vui: Thuỷ điện Hố Hô lại xả đập, đường vào xã Phương Mỹ bị nước chia cắt, không thể vào được. Anh Quân bí thư xã Phương Mỹ liên tục gọi điện cho chúng tôi, tỏ ý tiếc nuối khi đoàn không thể vào được. Hơn nữa dân làng đang lo đi tránh lũ, không thể tập trung đến nhận quà được. Phái đoàn trở về chùa Phúc Linh dùng cơm trưa và bàn công việc giải quyết số quà của xã Phương Mỹ còn lại. Đại Đức Thích Tâm Quang, Trưởng Ban Trị sự GHPG huyện Hương Khê dự định chuyển số quà này đến một xã khác. Khi nào nước rút Thầy sẽ giới thiệu đoàn khác đến xã Phương Mỹ. Ăn trưa xong, chúng tôi quyết định bằng mọi giá phải vào Phương Mỹ, vì đã hứa với dân thì phải vào. Thế là Đại Đức Tâm Quang điện thoại mượn ngay cho đoàn chúng tôi những chiếc áo phao. "An toàn là trên hết"! Ăn cơm vừa xong là đã 2 giờ chiều. Đội mưa lên đường thôi! Ai nấy bảo nhau. Xe đi đến chỗ không đi được nữa, đoàn dừng lại gọi điện liên lạc với đò ghe. Nửa tiếng sau, một chiếc ghe máy đến. Mọi người nhanh chóng chuyển quà xuống đò. Nhưng những cái chăn thùng thình choáng hết chỗ. Chưa chất nửa số chăn mà ghe đã đầy, còn 125 thùng mì nữa. Thế là đoàn gọi thêm một chiếc ghe nữa, lớn hơn. May mà thủy điện Hố Hô hôm nay xả đập "đúng quy trình", chỉ 400m3/s nên nước không lên nhanh lắm, chảy không xiết lắm. Khi đoàn chúng tôi cập bến thôn Ấp Tiến thì đồng bào đã đứng sẵn chờ đợi. Nhiều thôn khác cũng đang chèo đò đến nhận quà, rộn rã một bến sông... Anh Bí thư xã đích thân cầm danh sách gọi tên từng hộ gia đình đến nhận quà. Một gia đình ở gần đó bê nguyên một ấm chè lá Vối ra mời đoàn. Từng đoàn người vác chăn đi về các ngõ làng, gọi nhau ơi ới thật là vui. Trong lúc chờ đợi các ấp xa chèo đò tới nhận quà, chúng tôi tranh thủ chia nhau đi phát quà đặc biệt cho những gia đình khốn khó. 3 chiếc xe máy, 5 người cùng đi. Nước có đoạn dâng cao lút nửa bánh xe, Honda chết máy, phải xoắn quần mà lội. Đến đâu cũng thấy không khí chuẩn bị đón lũ vội vã trong từng hộ gia đình. Chúng tôi lại sợ trời tối không kịp qua sông. Trao xong 5 phần quà đặc biệt là trời cũng vừa sập tối. Cả đoàn tập trung lên chiếc ghe lớn, vẫy chào bà con, nổ máy rút đi như chạy giặc. Về đến thị trấn Hương Khê, ghe lớn không cập sát bờ đất được. Thế là lại một phen xoắn quần lội nước, cho ướt hết trọn vẹn một ngày Hương Khê tầm tả. Suốt mấy ngày ở Hà Tĩnh mà chưa thấy được giọt nắng nào. Bụng thì đã đói cồn cào. Đại Đức Tâm Quang mời chúng tôi về dùng cơm tối tại chùa Trúc Lâm Thanh Lương, huyện Lộc Hà, trước khi về lại thành phố Vinh nghỉ đêm. Trong suốt mấy ngày đi cứu trợ, chúng tôi tiếp tục nhận được tiền của các thí chủ rót vào tài khoản gửi cứu trợ đông bào. Khổ nỗi nguyên cả huyện Hương Khê không có lấy một ngân hàng VietcomBank, nói chi đến trụ ATM. Làm thế nào để giải quyết tiền của các thí chủ gửi đến sau đây? Sau khi bàn bạc, Đại đức Tâm Quang đề nghị: nhu cầu thiết thực nhất của các trường học là máy lọc nước. Mỗi trường cần một cái máy lọc nước để học sinh dùng. Một cuộc điện thoại chóng vánh, Thầy Tâm Quang đặt đến 10 chiếc máy lọc nước, ngày hôm sau chở vào. Chúng tôi sẽ chuyển khoản sau. Đoàn chúng tôi chỉ góp được 4 chiếc, mỗi chiếc 12 triệu đồng. Sau khi lễ Phật trên ngôi chánh điện bằng gỗ lớn rất đẹp, chúng tôi lên xe ra về, kết thúc chuyến cứu trợ vô cùng ấn tượng.

Sáng nay ra sân bay Vinh vào Đà Lạt, trời Nghệ An vẫn cứ mưa, mưa và mưa. Mưa ướt cả bàn phím khi chúng tôi gõ những dòng chữ cuối cùng này!









































































Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: