Cuộc Sống Nhỏ

In

Mẫu Đơn

Với tuổi thơ, niềm vui sướng nhất là được sống bên gia đình, dưới sự bảo bọc của cha mẹ và người thân. Tuổi thơ là tuổi hồn nhiên, vô tư, không lo toan tính toán… Nhưng có phải tất cả những tuổi thơ hôm nay đều như vậy? Có phải tất cả các em đều được cắp sách đến trường, để được học tập, để được vui đùa cùng chúng bạn?

Đâu đó trên những con đường, trong những quán cà phê, những quán nhậu, người ta vẫn thấy những em nhỏ chỉ chừng bảy, tám tuổi hoặc lớn hơn chút ít, khệ nệ bưng theo những rổ đậu phụng rang, hoặc tay cầm những lốc vé số… Cũng có không ít những em lớn hơn một chút nữa, mang theo những bộ đồ nghề đánh giày… Tất cả những em ấy đều lang thang tìm kiếm khách hàng!

Những đứa trẻ quá nhỏ so với chiếc xe đạp mà chúng phải dùng để đi lại hàng ngày; và những tâm hồn thơ ngây thực sự chưa đủ lớn để bắt đầu với những tính toán trong cuộc mưu sinh vô định. Thế nhưng các em vẫn phải so kè từng đồng tiền lẻ, cãi cọ nhau tranh giành khách…

Buôn bán! Dân buôn bán! Đó có phải là những từ được dùng để gọi những em nhỏ hay không? Có phải các em muốn như vậy? Cuộc sống khó khăn của gia đình; những hoàn cảnh đẩy đưa… đã biến các em phải lớn hơn rất nhiều so với tuổi của mình. Có khi nào ra chợ, ta bắt gặp hình ảnh một đứa trẻ bán hàng rong cãi nhau với người lớn một cách đanh đá, bạo miệng, thái độ thành thạo như một kẻ sành đời?

Có khi nào ta chứng kiến một em bé khôn ngoan trả giá với người mua hàng? Còn những câu chửi thề khi không bán được hàng?

“Trẻ con bây giờ ghê thật!”. Cũng có thể có ai đó sẽ nói như vậy khi chứng kiến những điều vừa kể trên, khi thấy những đứa trẻ mè nheo, lì lợm, bám víu, tìm mọi cách bán được hàng. Và những gì ẩn khuất sau cuộc đời nhỏ của các em có lẽ sẽ ít ai để ý. Lúc về nhà của các em như thế nào? Các em ăn gì cho cái bụng đói của chúng bớt gào? Các em sẽ như thế nào vào ngày mai, với những ám ảnh thường trực, với những đồng tiền hiện lên trong giấc mơ? Hẳn là các em vẫn có những giấc mơ, không phải là mơ về những đồng tiền lẻ do bán hàng mà có, mà mơ về một cuộc sống no đủ, không phải lang thang đây đó, không phải giành giật với người ta, không phải chửi thề, níu kéo… Trong giấc mơ của em, em sẽ ngồi tập viết chữ, viết thật đẹp, thật tròn trịa để đem khoe với mẹ, sẽ thật chăm ngoan để được ba mẹ cho đi chơi, cho mua quà, được chơi đồ hàng cùng chúng bạn, được làm những việc gì đó dù thật ngô nghê, được ba mẹ dìu dắt, được thầy cô dạy bảo… Những giấc mơ bình yên của tuổi thơ!

Hãy nhìn cuộc sống từ những góc nhìn nhỏ và chân thực nhất. Đừng tiếc và so đo khi mua một bịch đậu phụng từ các em nhỏ. Đừng tính toán khi cho một người ăn mày. Đừng nghi ngờ những ánh mắt tội nghiệp ấy, cho dù nó lóe ra những tia ranh mãnh… Hãy nghĩ rằng chúng ta vẫn cho đi quá ít so với những gì đã nhận về. Và cho đi luôn là hạnh phúc hơn nhận lại! „


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: